Thiên đàng và địa ngục là trạng thái của Ý thức mà không phải là nơi chốn.
Thiên đàng và địa ngục tồn tại bất kỳ nơi đâu có ý thức con người nói riêng hay bất kỳ sinh vật nào trong vũ trụ có ý thức nói chung. Vì đó chính là nơi con người đặt vào một trạng thái của ý thức gọi là hạnh phúc hoặc khổ đau. Hay nói cách khác, thiên đàng hay địa ngục nằm trong chính con mỗi con người và do ý thức con người quyết định trạng thái đạt được. Do đó, tôi hoàn toàn bác bỏ quan điểm thiên đàng - địa ngục là nơi (không gian) riêng biệt, tồn tại khách quan với ý thức con người.
Khi con người còn sống "THAM" là nguồn gốc của mọi thứ nên hệ quả hạnh phúc hay đau khổ là tất yếu và đó cũng chính là thiên đàng hay địa ngục.
Tối ưu hạnh phúc là mục tiêu quan trọng nhất của con người ở thế gian này hay nói cách khác: lúc này, con người đạt được tối ưu trạng thái ở thiên đàng.
Khi con người chết đi, linh hồn vẫn tồn tại một thời gian nhất định, đặc biệt là ý thức sẽ tồn tại lâu hơn.
Trong khoảng thời gian tồn tại của ý thức, gốc "THAM" vẫn duy trì như một quán tính vì con người sống quá lâu với nó. Nên gốc "THAM" đã trở thành một phần của tiềm thức. Do đó, rất nhiều người sau khi chết, Ý thức của họ vẫn ngộ nhận và bị gốc "THAM" chi phối trong thời gian trường năng lượng của Ý thức vẫn còn tồn tại. Đó chính là địa ngục lớn nhất của con người sau khi chết.
Trạng thái sau khi chết là trạng thái mà ý thức không còn đóng vai trò chủ động trong việc kiểm soát thể xác. Do đó, "THAM" dẫn đến mong muốn, kỳ vọng nhưng không thể kiểm soát được thể xác thông qua hành động, dẫn đến đau khổ, dẫn đến Địa ngục thực sự.