Không có con người tồn tại, vũ trụ vẫn tồn tại, vận động và phát triển.
Nhưng không có vũ trụ, chắc chắn sẽ không có con người.
Ý thức không chỉ dành riêng cho con người ở trái đất này.
Con người chỉ như hạt bụi trong vũ trụ vô hạn.
Khoa học hiện đại đã quá ảo tưởng về vị trí và vai trò của con người trong vũ trụ. Thật ra, vũ trụ mà con người quan sát được chỉ là một trong vô số vũ trụ giới hạn được chứa trong Vũ trụ vô hạn. Tức Big Bang cũng chỉ là “small bang” nếu so với Vũ trụ vô hạn.
Các sinh vật khác được tự nhiên sinh ra phần linh hồn (trạng thái năng lượng - Zezro để duy trì hoạt động) phát triển tối đa đến Hạ Ý thức, nên chúng không có đặc quyền chủ động như con người. Nhưng ít nhất, loài vật cũng được tự nhiên giao cho một nhiệm vụ cơ bản là làm thực phẩm cho các loài khác, để cùng nhau tồn tại. Đó là ý nghĩa cơ bản của các sinh vật khác trên trái đất này. Hiện tại, các sinh vật đang làm rất tốt nhiệm vụ của mình một cách thụ động theo quy luật tự nhiên.
Trong phạm vi trái đất, con người được tự nhiên trao cho Thượng Ý thức trong việc bảo vệ sự sống trước các mối đe dọa từ các sinh vật khác. Tức con người đã thoát khỏi vai trò bị động làm thực phẩm trong chuỗi thức ăn với Đặc quyền chủ động của mình.
Đặc quyền chủ động giúp con người có một vai trò khác là điều hành và lãnh đạo muôn loài ở Trái đất. Để làm được điều đó, con người phải nghĩ và hành động vì các sinh vật khác và đồng loại để thể hiện mình xứng đáng là một vị vua tốt, và xứng đáng với những gì tự nhiên đã ban tặng.
Nhưng con người đang dần trở thành một hôn quân tại vương quốc địa cầu.
Ngày nay, con người đang dùng quyền lực tuyệt đối của mình để thỏa mãn các nhu cầu bản thân, bất chấp hậu quả gây ra cho các sinh vật khác như thế nào. Đây là nhánh Ác phát triển từ gốc THAM.
Thỏa mãn nhu cầu bản thân vì sao không phải là ý nghĩa lớn nhất của cuộc sống như đa phần con người lầm tưởng?
Vì nếu chỉ có như thế thì con người đâu khác gì các loài động vật khác. Con người sinh ra, thỏa mãn nhu cầu cơ bản để tồn tại và phát triển, rồi thỏa mãn các nhu cầu cấp cao hơn để được tiền bạc, danh lợi, chức quyền...thỏa mãn + thỏa mãn... + thời gian rồi chết.
Nhiều khi niềm vui của con vật đang đói giành được miếng mồi, sự thỏa mãn tột độ khi được no nê và giao phối còn hơn cả sự thỏa mãn và hạnh phúc của chính con người.
Như nội dung trong Phần Con người đã giải thích rõ: Dưới xã hội của cái Ác, hạnh phúc đạt được là thấp nhất. Do đó, con người lấy sự thỏa mãn của bản thân làm định hướng cho cuộc đời là một sự sai lạc nghiêm trọng.
Sai lạc đó đang là nguyên nhân phát sinh những mầm móng về sự chán nản cuộc đời, không có lý tưởng, không có niềm vui cuộc sống của một bộ phận không nhỏ giới trẻ có học thức trong những quốc gia, trong những gia đình giàu có tột bậc. Dẫn đến sự mất phương hướng khi mà con người không biết mình sống trong cuộc đời để làm gì?
Ngoài những xu hướng tích cực như chúng ta vẫn miệt mài đi tìm lý tưởng sống, ý nghĩa cuộc đời, tìm hiểu bản thân mình bằng nhiều cách khác nhau thông qua tôn giáo, chiêm nghiệm, tri thức, lao động, hoạt động về tâm linh...
Còn có một số người đi theo hướng tiêu cực như tìm tới các chất gây nghiện để được thỏa mãn hơn cái mình có. Một số người lại có tư tưởng thù địch, thờ cái Ác, tự hủy hoại bản thân, còn có trường hợp kiện cả cha mẹ vì đã sinh ra họ...
Có 2 sự hủy diệt mà con người đang cận kề là sự hủy diệt của tự nhiên do sự thỏa mãn không giới hạn của con người và sự hủy diệt do sự mất phương hướng chính trong mỗi con người.
Giá trị của cuộc sống không phải được tính bằng tiền bạc và danh lợi; mà được tính bằng sự ảnh hưởng, tác động tích cực của bạn đến những người xung quanh. Người sống có ích cho người khác thì mới là người có giá trị.